Em chính là “cò” bệnh viện thứ xịn đây. - Nghe miệng lưỡi chú em quen quen. Chi cho bằng cho thằng em vài chục đồng, thằng em sẽ dẫn anh Hai tới chỗ thầy thuốc thân quen làm rẹt rẹt là xong, về nhà sớm. Nghề của chú em qua tưởng là tiêu lâu rồi chớ? - Anh Hai biết rồi thì thằng em cũng hổng dám giấu.
Các lực lượng ra quân rần rần rộ rộ. Dạo này nhờ quới nhơn độ trì nhiều nên nghề tụi em hổng tiêu mà còn sống khỏe nữa! - Cách đây hơn 20 năm, chú em đã bị đưa vào tầm ngắm, cần phải tận diệt vì loại “cò” như chú em chỉ hại người.
Tại sao à, thì anh Hai biết rồi đó, chừng nào ngành y chậm đổi mới, bệnh viện còn quá tải, bệnh nhân còn làm khó thì tụi em còn có đất sống dài dài! NGƯỜI SÀNH ĐIỆU.
Tưởng chú em ngoẻo lâu rồi chớ, ai ngờ… Loại “cò” như chú em sống dai thiệt, xứng ngồi vào sách kỷ lục ghi-nét! - Đúng là em bị giăng lưới, truy bắt năm lần bảy lượt, lên bờ xuống ruộng nhưng nói thiệt anh Hai nghe, loại “cò” như tụi em coi thế mà khó diệt lắm.
À đúng rồi, chú em chính là “cò” bệnh viện đây mà.
No comments:
Post a Comment